23/2/2008 )
Tô Oanh
Vốn là giáo viên mới nghỉ hưu, tôi thầm cảm ơn những học
sinh cấp 2 đã nói lên điều đó tại đám tang cụ Chánh trương Tôma Nguyễn Văn Vầy
( xem bài “Tình
người trong một đám tang”- ngày 22/2/08 tại web MeMaria.org ).
Hôm ấy, sau khi đoàn hộ tang của thôn và đội danh dự Hội cựu
chiến binh xã rút Quân kỳ trong xe tang, cùng nhau chuồn, bỏ mặc xe tang giữa
đường thì cũng là lúc 5 học sinh trường cấp 2 có mặt. Đám người rút chạy quá
mau lẹ đã phải bỏ lại 4 lá cờ Thần nằm ngổn ngang ven đường làng ( cờ Thần vốn
là truyền thống tín ngưỡng của đồng bào theo đạo Phật,không liên quan gì đến
tín ngưỡng của tín đồ Thiên Chúa Giáo ). Thấy vậy, năm học sinh ( có 3 mặc đồng
phục HS) đã tự vác 4 lá cờ Thần dẫn đầu đoàn tang lên Nhà thờ và ra nơi an táng
người quá cố. Đang ngỡ ngàng về hành động tự phát của 5 em học sinh thì tôi được
nghe một cầu nói từ em học sinh lớn nhất “quân vô đạo“. Giận và căm ghét bọn
người không có tình người kia nên tôi cũng hiểu và chẳng trách gì em học sinh
đó bởi tôi cũng không phải là tín đồ Thiên Chúa Giáo.
Sống trên mảnh đất đầy rẫy tham nhũng, hối lộ và nhiều điều
ngang trái khác, tôi cứ tưởng mình chẳng hy vọng gì vào lẽ sống giữa người với
người trong xã hội này. Ấy vậy mà vẫn có những trẻ thơ biết nghĩ và sống hơn hẳn
những kẻ có quyền uy tại khắp các làng quê VN.