Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

KHI TÔI CHẾT HÃY CHÔN TÔI...CHỖ NÀO?


ĐỖ TRUNG QUÂN

Thú thật
 Tôi chưa thèm chết
 Con kiến cũng còn muốn sống nữa là
 Nhưng mà
 Cũng thú thật
 Tôi đang nghĩ về cái chết
 Chết thì ai mà chả chết

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Thánh mẫu hài đồng


Hữu Loan
Nhà thơ Hữu Loan suốt đời mình luôn khắc ghi hình bóng người vợ đầu. Sau bài thơMàu tím hoa sim bốn mươi hai năm, ông lại làm bài thơ này hồi tưởng lại đêm tân hôn đầu tiên của mình. Bài thơ vẫn đúng chất hồn và giọng điệu Hữu Loan, đầy ắp cảm giác cảm xúc đôi lứa tình yêu. Đây còn được gọi là bài Tục Màu tím hoa sim.
Em ngả cánh tay còn nhiều
ngấn sữa
Cho ta làm gối gối đầu
    đêm tân hôn
Sao lại không chính là tay ta

TÒNG QUÂN


Hữu Loan
 (Nhà thơ Dương Tường nhớ và ghi lại bài này)
Nếu anh ra đi
Mẹ già anh khóc
Trai thời loạn ly
Thương con khó nhọc

Thơ Hữu Loan


Ngày mai

Khi nắng chiều tắt thở 
Trên hàng cau úa vàng
 
Bóng từng đoàn nạng gỗ
 
Đi kêu trên đường làng
 
Đàn ai
 
Trong chiều tàn
 
Tiếng âm rơi
 
Tan vỡ
 

Hoa lúa


Hữu Loan
Em là con gái đồng xanh
Tóc dài vương hoa lúa
Đôi mắt em mang chân trời quê cũ
Giếng ngọt, cây đa
Anh khát tình quê ta trong mắt em thăm thẳm
Nhạc quê hương say đắm
Trong lời em từng lời
Tiếng quê hương muôn đời và tiếng em là một
Em ca giữa đồng xanh bát ngát
Anh nghe quê ta sống lại hội mùa
Có vật trụi, đánh đu, kéo hẹ, đánh cờ
Có dân ca quan họ 

Thơ Hữu Loan



Cũng những thằng nịnh hót

(Sau khi đọc bài: “Những thằng nịnh hót” của Maiakovski)

Dưới thời kỳ Pháp thuộc
Những thằng nịnh hót nghênh ngang
Lưng rạp trước quan Tây
Bắc vợ như thang
Chân trèo lên danh vọng
Đuôi vợ chúng đi
Lọt theo đầu chúng
Bao nhiêu nhục nhằn;
Nhục mất nước muôn phần
Nhục cùng đất nước
với những thằng nịnh hót 

Thơ Hữu Loan


Đèo Cả

Đèo Cả!
Đèo Cả!
Núi cao ngất!
Mây trời Ai Lao
Sầu đại dương
Dặm về heo hút
Đá bia mù sương!
Bên quán hồng quân
Người
Ngựa
Mỏi 

Thơ Hữu Loan


Tình thủ đô
Hữu Loan

Trên những chuyến xe bò
Đi về đường Trèm Vẽ
Việt Bắc âm u
Đường dài Thanh Nghệ
Người Thủ đô tản cư
Đoàn xe đi
Chở nặng tâm tư
Một góc nhà
Một hè phố
Mắt em biếc
Một chiều xưa
Quan Thánh
Cổ Ngư

Thơ Hữu Loan


Màu tím hoa sim
                 Hữu Loan

Nàng có ba người anh đi bộ đội
Những em nàng
Có em chưa biết nói
Khi tóc nàng xanh xanh
Tôi người Vệ quốc quân
xa gia đình
Yêu nàng như tình yêu em gái
Ngày hợp hôn
nàng không đòi may áo mới
Tôi mặc đồ quân nhân
đôi giày đinh

Nhất định thắng


 Trần Dần. 1956
1.

Tôi ở phố Sinh Từ:
Hai người
Một gian nhà chật.
Rất yêu nhau, sao cuộc sống không vui?
Tổ Quốc hôm nay
  tuy gọi sống Hòa Bình
Nhưng mới chỉ là năm thứ nhất
Chúng ta còn muôn việc rối tinh...
Chúng ta 

Em Bé Lên Sáu Tuổi ( Thơ )



Hoàng Cầm

Em bé lên sáu tuổi
Lủi thủi tìm miếng ăn
Bố: cường hào nợ máu
Đã trả trước nông dân
Mẹ bỏ con lay lất
Đi tuột vào trong Nam

ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI


Trần Trung Đạo

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về

Mới ( Lê Đạt )


(Gửi Vũ) 

Không gì đẹp bằng con người 
Không gì quý bằng tuổi trẻ
 
Những bàn chân mạnh mẽ
 
Xung kích vào đời
 
Những con mắt nhìn thẳng về phía trước
 
Phấp phới bao nhiêu mơ ước
 
Đập cánh bay lên
 

NHÂN DÂN ( Thơ )


Nguyễn Khoa Điềm.

Cúi mình trên đồng lúa
Lao lên các hỏa điểm chiến tranh
Lăn mình trong các cuộc xuống đường
Cặm cụi với sách vở
Họ là nhân dân thứ thiệt

Nhưng trên diễn đàn cao nhất nước
Có người nói nhân dân chưa đủ trí tuệ
Để hưởng luật biểu tình !

Tôi nghĩ mãi