Hà Sĩ Phu
Đang lúc cần chống âm mưu Hán hóa của giặc bành trướng Đại Hán mà
nói chuyện dạy chữ Hán cho học
sinh phổ thông thì thật không
phải lúc, vì tính “nhạy cảm” của thời sự. Tuy nhiên, xin hãy tạm chế ngự xúc
cảm nhất thời (tuy rất đáng quý) để bàn một việc về lâu về dài, đáng lẽ phải
đặt ra từ rất lâu rồi.
Trong đề tài này hai phái tán thành và phản đối dường như đã bộc
lộ khá đầy đủ những luận cứ chính của mình.
Để góp thêm, mở đầu, tôi xin lấy vài ví dụ vui để thấy chữ Hán đã
dính chặt vào dân tộc Việt Nam như thế nào, người mù chữ Nho tuyệt đối cũng
đang dùng chữ Nho một cách tự nhiên, vô thức. Không phải là chuyện vay mượn vài
chữ như vay mượn tiếng Anh, tiếng Pháp, mà người Việt dùng chữ Nho tự nhiên,
tuôn chảy như viết, như nói tiếng mẹ đẻ của mình.
“Kinh doanh quần áo các loại - hoa quả thời vụ - tạp hóa tổng
hợp”.
“Phục vụ học sinh: sách giáo khoa, bút mực, dụng cụ thủ công,
truyện cổ tích thế giới”.
Chẳng mấy ai bảo các tấm biển kia đã dùng chữ Hán. Nhưng xin thưa
đó là ngôn ngữ Hán học hay Nho học trăm phần trăm, thuần Nho, không lẫn một chữ
thuần Việt nào hết. Bạn có thể nghĩ “quần áo” hay “hoa quả” là
tiếng thuần Việt chứ gì, không đâu, quần áo là hai chữ Nho 裙襖, đúng cả về phát âm và ngữ nghĩa.
Quần 裙 là cái quần, áo 襖 là cái áo, cứ tra từ điển Hán Việt
Đào Duy Anh
thì biết. Hoa quả 花果 cũng vậy,
vốn là chữ Nho. Cũng hai ký tự ấy nhưng người Tàu Bắc Kinh phát âm hơi khác,
người Tàu Quảng Đông phát âm hơi khác mà thôi (nên mặc dù là tử ngữ nhưng bằng
chữ Hán người Việt và người Tàu có thể bút đàm).