Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017

Bình độ 400 ( * )



Nguyễn Mạnh Hùng


Đêm tháng Năm vào Bình độ Bốn Trăm 
Đoàn xe trôi êm êm, tầm đại bác 
Thuốc súng tanh, lá rừng kêu xào xạc 
Chúng no máu rồi không cắn nữa đâu?
Lắc lư xe quan tài vượt về sau 
Máu dỏ xuống đường cuốn vào cát bụi 
Lại xe quan tài vượt lên lầm lũi 
Tốp thương binh bê bết máu mặt, mày

Thứ Bảy, 18 tháng 2, 2017

YÊU NƯỚC!


GS Ngô Bảo Châu


K. là giáo sư toán ở Đại học Yale, có quốc tịch Mỹ nhưng gốc là người Nga, nói tiếng Mỹ vẫn đặc sệt giọng Nga. Có lần tôi hỏi anh ấy lần cuối anh về Nga là khi nào. Anh ấy nói từ khi tôi đi Mỹ tôi chưa quay lại Nga bao giờ. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, K. nói rằng đối với anh ấy nước Nga cũng giống như bất kỳ một nước nào khác trên thế giới, anh không cảm thấy liên quan đến những gì hiện giờ đang xảy ra ở Nga. Trường hợp của K. không phải là một trường hợp phổ biến, nhưng cũng không phải là một trường hợp cá biệt.
Tuy hơi bị bất ngờ nhưng tôi cảm thấy cái lý trong những chia sẻ rất thẳng thắn của K. Nói cho cùng thì tại sao mỗi người phải gắn bó với mảnh đất nơi mình sinh ra.
Một vài lần quá cảnh ở sân bay Hàn Quốc hoặc Nhật Bản, tôi bắt gặp vài tốp thanh niên Việt Nam, có vẻ như đến từ nông thôn, có vẻ như nói giọng Nghệ An, họ tụm năm tụm ba, ngồi bệt uống bia, đánh bài, có vẻ như không quan tâm đến xung quanh, nhưng kỳ thực mắt vẫn nhìn quanh với một vẻ nửa hoang mang, nửa thách thức. Những lúc đó bỗng dưng tôi thấy quặn lòng thương đồng bào của mình. Ai trong số họ đã nợ ngập cổ để mua cho bằng được một suất đi xuất khẩu lao động, ai trong số họ sẽ phải làm lụng vất vả mấy năm trời để trả hết số tiền đã vay, ai trong lúc bần cùng, nghe bạn bè rủ rê, sẽ đi ăn trộm ăn cắp.
Tại sao lại đồng cảm với họ? Ngoài tiếng Việt là ngôn ngữ có thể dùng để hiểu nhau, ngoài nơi sinh Hà Nội và Nghệ An cách nhau vài trăm cây số, tôi có gì chung với họ? Tại sao tôi vẫn cảm thấy “liên quan” đến số phận của họ? Tôi thấy chỉ có một câu trả lời hợp lý duy nhất: sự “liên quan” đó chính là lòng yêu nước. Nếu đó là tình yêu thì có lẽ không cần tìm cách lý giải nữa.
Chắc chắn mỗi người yêu nước, hoặc không, theo một cách khác nhau. Nhưng tôi cho rằng, yêu nước, về cơ bản, là cảm thấy “liên quan” đến số phận của đồng bào mình.
***
Tôi rất thích xem bản đồ. Nhìn cái quả cầu xanh xanh nhớ lại chỗ này chỗ kia mình đã đi qua. Nhớ cánh đồng lúa xanh mướt, nhớ con đường nho nhỏ chạy thẳng ra biển mà ở ven ven thấp thoáng những tháp chuông nhà thờ. Nhớ những đỉnh núi hùng vĩ quanh năm tuyết trắng, nhớ những cánh rừng thông xào xạc chạy dọc bờ biển Đại Tây Dương. Chỗ nào cũng cảm thấy như nhà mình, trái đất là nhà mình, dù rằng có một vài điểm hình như thân thương hơn các điểm khác.
Nếu hay xem bản đồ thế giới, đến một lúc nào đó, bạn sẽ có một phát hiện rất lạ lùng. Hóa ra cái điểm Việt Nam thân thương không hề là trái tim của nhân loại. Nó nằm ở nơi cùng trời cuối đất. Đi tiếp sang phía đông, hay xuống phía nam là biển rộng, là đại dương.
Văn minh nhân loại được mở rộng và phát triển nhờ vào những cuộc viễn chinh, những làn sóng di dân. Chiến tranh và những cuộc di dân, vừa là tai họa cho cuộc sống con người, lại vừa là phương tiện chuyên chở tôn giáo, những tư tưởng nhân văn, những kiến thức về tổ chức xã hội, những phát kiến khoa học và kỹ thuật. Những cuộc chiến tranh, những cuộc di dân, những thảm họa đã từng cầy xới châu Âu cũng đã là một nguyên nhân làm cho nó trở nên phồn thịnh, văn minh.
Có lẽ vì đất nước của chúng ta nằm ở nơi cùng trời cuối đất mà trong gần hai ngàn năm, nó hầu như nằm bên rìa của văn minh nhân loại. Chiến tranh, thực ra không nhiều, hầu như đều đến từ phương Bắc, người di dân hầu hết cũng đến từ Trung hoa. Trước khi người Pháp xâm chiếm Việt Nam, văn minh Trung hoa là hệ quy chiếu duy nhất của người dân đồng bằng Bắc bộ.
Cuộc sống bây giờ đã khác nhiều. Ngay cả những thanh niên nông thôn mà tôi gặp ở sân bay Narita, dù có lẽ họ không có một hệ quy chiếu nào khác ngoài một bộ ứng xử của người nhà quê, mà nền tảng lý luận dường như là một dạng tối giản của văn minh Trung hoa, họ cũng hiểu rõ họ cần thoát ra ngoài cái khung đó để mưu cầu hạnh phúc, và họ muốn thoát ra bằng mọi giá.
***
Mấy tuần gần đây, dù muốn hay không, mà thực ra là không muốn, tôi cảm thấy rất quan tâm đến diễn biến chính trị ở Việt Nam. Tôi nhận thấy rất nhiều người cũng quan tâm như tôi, có lẽ quan tâm đến đại hội lần này hơn hẳn so với những đại hội lần trước, dù rằng về cơ bản, chúng ta không “liên quan” gì đến đại hội của “họ”.
Cảm giác quan tâm đó đến từ đâu, nếu không phải là khát vọng có ở trong mỗi chúng ta, khát vọng thoát ra khỏi thân phận của một nơi cùng trời cuối đất, gắn vào thế giới bằng một sợi dây lơ lửng buộc vào Trung hoa, thoát ra khỏi cái khung chật chội của Khổng giáo.
Tôi không định nói chúng ta phải quay lưng lại với cốt cách của con người Việt Nam truyền thống. Đối với tôi, cậu thanh niên Nghệ An quần áo xộc xệch dáng vẻ lấm lét ở sân bay Narita, dường như thân thương hơn nhiều so với các nam thanh nữ tú Hong Kong đang dán mắt vào cửa kính các quầy hàng duty free.
Nhưng tôi mong muốn một khế ước xã hội như những khế ước xã hội đã là nền tảng cho những nước phát triển. Tôi muốn một xã hội công bằng được đảm bảo bởi một nhà nước pháp quyền. Tôi muốn một nền kinh tế lành mạnh, phồn thịnh hoạt động trên nguyên tắc thị trường. Tôi muốn một xã hội mà ở đó người dân có thể tự tổ chức cuộc sống cộng đồng của mình mà không bị cản trở, đó là xã hội dân sự.
Vì cái chúng ta cần là một xã hội công bằng, phồn thịnh và một cuộc sống cộng đồng gắn bó, nên người lãnh đạo mà chúng ta muốn là một người cổ súy cho nhà nước pháp quyền, kinh tế thị trường và xã hội dân sự.
***
Ngay cả khi không có lá phiếu, người dân cũng cần nói rõ về xã hội mà mình muốn. Nói được cái mình muốn không hề dễ, nó khó hơn nhiều so với nói cái mình không muốn. Nếu không nói được cái mình muốn, nó sẽ không bao giờ xảy ra.
N.B.C.

Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Tháng 4 năm 1984 Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa lại gây chiến với Việt Nam ở Vị Xuyên



Nguyễn Đình Ty

17-2-2017
Ngày 19/12/2012, Đại tá Trần Đăng Thanh PGS TS NGUT của Học viện Chính trị Bộ Quốc Phòng giảng về tình hình Biển Đông cho các Bí thư Đảng ủy và Hiệu trưởng các trường đại học Việt Nam, có nói “Từ thế kỷ 13, vị Vua anh minh Trần Nhân Tông đã ra Tuyên Cáo rằng cái họa lâu đời của chúng ta là họa Tầu Hán. Các ngươi phải nhớ lời ta dặn, một tấc đất của Tiền nhân để lại cũng không được để mất vào tay kẻ khác…”. Xin giới thiệu bài tóm tắt về cuộc chiến anh dũng của quân đội ta chống quân xâm lược Trung Quốc, để giữ đất, bảo toàn lãnh thổ phía bắc Tổ Quốc ở Vị Xuyên – Hà Giang, kéo dài suốt 5 năm, từ 2/4/1984 đến tháng 4-1989:
5 năm sau khi kết thúc cuộc chiến tranh biên giới Việt – Trung (vào 16/3/1979), ngày 2/4/1984 CHNDTH lại gây ra cuộc chiến với Việt Nam ở khu vực Vị Xuyên thuộc tỉnh Hà Tuyên và kéo dài đến 5 năm mới thực sự chấm dứt (từ 2/4/1984 đến tháng 4/1989).
Lần này Đặng Tiểu Bình tự đặt tên cho cuộc chiến là “Phản công tự vệ”, nhằm đánh chiếm 1 phần lãnh thổ của Việt Nam rộng khoảng 50 Km2, đang thuộc quyền Việt Nam quản lý, nằm trong huyện Vị Xuyên, thuộc Hà Giang của tỉnh Hà Tuyên. Ông ta lập luận phần đất này xưa kia là của Trung Quốc, nay họ đánh chiếm lại.
Căn cứ bản đồ tỉ lệ 1/100.000 của Sở Địa dư Đông Dương (thời thuộc Pháp) xuất bản vào những thập niên 30, 40 và 50 của thế kỷ 20 và bản đồ tỉ lệ 1/50.000 của Mỹ đã xuất bản thì phần đất đó thuộc lãnh thổ Việt Nam, nằm bên trong đường biên giới, Suối Thanh Thủy và Sông Lô (xem bản đồ kèm theo). Bản đồ do Sở Địa dư Đông Dương xuất bản được lập theo công trình phân giới và cắm mốc tại vùng biên giới khu vực tỉnh Vân Nam của Trung Quốc, liên quan đến địa bàn Vị Xuyên thuộc Hà Giang của Việt Nam, thực hiện theo biên bản Pháp – Thanh phân giới số 3, ký kết ngày 13/6/1897 (Bản sao bản đồ của Sở Địa dư Đông Dương do nhà nghiên cứu Trương Nhân Tuấn sưu tầm từ tài liệu lưu trữ của Trung tâm văn khố Hải ngoại Pháp ở Aix-en Provence, gửi từ Pháp đăng trên BBC ngày 16/7/2016).
Địa bàn cuộc chiến và lực lượng mỗi bên:

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2017

Một tài liệu không thể quên được về tội ác của Tàu trong cuộc chiến Việt - Trung năm 1979




“…Nhân dân Việt Nam hầu như không biết gì về chiến tranh biên giới 1979 và trận chiến khốc liệt nhất 1984-1989. Họ đang tìm cách xóa nhòa những ký ức về những cuộc chiến này. Đảng CS Việt Nam ngày nay đã hiện nguyên hình một tên đại bịp, dối trá đứng trên lịch sử, phá tan hoang dân tộc Việt Nam…” 


Một nữ tù binh Việt Nam còn mặc quần áo bệnh xá, bị lính Trung Quốc hãm hiếp tập thể,chúng đang gọi điện báo cho đồng bọn đến tiếp tục cưỡng dâm. Người nữ tù binh này được giải vây và cứu thoát. Ảnh: NF3.86.

KHÔNG QUÊN NGÀY17 THÁNG 2 NĂM 1979 !



HOÀNG THỊ NHƯ HOA


Hàng năm kỷ niệm ngày này,
Mười bảy tháng hai lòng đầy buồn thương !
Các anh nằm lại Biên cương
Bảo vệ Tổ Quốc, chống phường Bắc kinh
Chúng tràn sang giết dân mình
Cướp phá, tàn sát cảnh tình thảm thương...
Trẻ em, phụ nữ, dân thường
Đập chết ném giếng... Đủ đường dã man.
Căm quân bành trướng làm càn
Âm mưu nham hiểm phá tan nước mình
Ngót triệu người đã hy sinh !...
Sáu tỉnh phía Bắc chiến chinh qua rồi.
Nhìn lại quá khứ than ơi !
Đau lòng, uất hận hỏi Trời thấu chăng?
Dân Việt Nam Quyết thề rằng,
Không đội Trời chung với thằng Hán - Nô.
Chung tay xây lại cơ đồ
Diệt trừ “Thái Thú”...”Côn đồ” hại dân
Mai ngày Đất nước CANH TÂN
VIỆT NAM MÃI MÃI CỦA DÂN VIỆT MÌNH !!!

-----
Bắc Giang, ngày 10/2/2017.
( Hoàng Thị Như Hoa, cựu chiến binh )

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

Thống kê tội ác của Trung Quốc đối với Việt Nam






Thống kê tội ác của Trung Quốc đối với Việt Nam

Ngày
Địa điểm
Thiệt hại
Ghi chú
43 sau CN
đến 1858



1000 năm Bắc thuộc và nhiều cuộc xâm lược của giặc Tàu
TK 19


Giặc Cờ đen
1945-46


Tưởng Giới Thạch
   1956
Hoàng Sa
TQ chiếm 3 đảo của VN
TQ chiếm 3 đảo của VN
 19/ 1/1974
Hoàng Sa
74 chết, 25 bị thương,bắt sống 48 ( 1 là cố vấn Mỹ )
TQ chiếm 3 đảo còn lại ở Hoàng Sa của VN
17/2/79
6 tỉnh biên giới phía bắc


20.000 bộ đội chết; 30 000 bị thương; bị bắt 1 600;
100.000 dân thường chết.
( TQ: chết 26 000;34 000 bị thương; phá 500 xe bọc thép; tốn 1,3 tỷ usd )
VN : 11 sư và 9 trung đoàn độc lập tham chiến.= 100 000 quân.
TQ : 25 sư; = 250 000 quân
 4/1984
đến
14/7/84
Vị Xuyên        ( Lão Sơn, điểm cao 164 )
1980 : pháo kích Cao Bằng
1981 : tấn công LS,HG
1984: Vị Xuyên : Bộ đội chết   3 900 ( TQ đốt 3 700 ) mất nhiều cao điểm 12/7/84

14/3/1988
Đảo Gạc Ma    ( Tr. Sa )
Chìm tàu HQ 604. 64 chiến sỹ hy sinh
2009 mới trục vớt được con tàu.TQ chiếm 3 bài đá ngầm tại Tr.Sa
7/2009
Hoàng Sa
đắm 1 tàu, chết 7 chiến sỹ VN

Ghi chú : TQ hậu thuẫn Polpot, cuộc chiến làm VN chết 2,5 vạn; bị thương 25 vạn (12/1978–>1988)
Trước đây,nhà nước không cho ai biết về thiệt hại năm 1984, năm 1988. Nhưng giờ đây thì đã rõ cả. Phải chăng vì những con số này mà ta đã khiếp sợ và hèn ? Nếu nghĩ về lợi ích dân tộc, lợi ích quốc gia thì hẳn không có chuyện bắt giam các nhà báo, cấc Blogger gần đây.
Vì sao Tổng biên tập báo Nhân dân điện tử, ông bộ trưởng bộ Công thương lại chẳng có tội tình gì khi các ông đã tuyên truyền không công cho lũ Tư bản Đỏ Bành trướng Bắc Kinh?
Riêng tôi thì vẫn giữ văn bản ” Sự thật vấn đề biên giới Việt-Trung “NXB Sự thật  in năm 1979. Đây có phải là lời Đảng và Nhà nước ta vu không TQ mà giờ đây đã ăn năn sám hối chăng?…! Nhưng dù sao thì từ năm 2002 đến nay TQ đã giam cầm, đánh đập hơn 1 ngàn ngư dân Miền Trung VN ngay trên vùng biển quê hương của mình…..

Thứ Hai, 6 tháng 2, 2017

NHỮNG KẺ MÙ CHỮ Ở QUẢNG NINH CÃI CÙN VỀ CÁI ẤN LỪA ĐẢO




Tranh luận về dòng chữ trên ấn khai bút 
đầu xuân ở Quảng Ninh
Chủ nhật, 5/2/2017 | 15:37 GMT+7 

Lễ khai bút, khai ấn đầu Xuân Đinh Dậu 2017 ở Quảng Ninh vừa diễn ra hoành tráng. Tuy nhiên, đang có tranh luận chiếc ấn được dùng trong dịp Lễ này có sai chính tả hay không. 

Hội Văn hóa Nghệ thuật tỉnh Quảng Ninh vừa phối hợp với UBND TP Hạ Long tổ chức Lễ khai bút, khai ấn đầu Xuân Đinh Dậu 2017 (ngày mùng 6 Tết). Tuy nhiên, theo một số chuyên gia, chiếc ấn dùng trong Lễ này có nhiều lỗi chính tả.

Chuyên gia Hán Nôm, TS Nguyễn Tuấn Cường cho hay mặt ấn có khắc 6 chữ để đóng lên giấy phát cho công chúng đã sai 2 chữ quan trọng.

Cụ thể cột chữ bên phải khai ấn “Hồng Đức hiệu” (
洪德號), viết đúng phải là chữ Hồng () với nghĩa "lớn", thì lại khắc thành chữ Hồng () với nghĩa "màu đỏ". Cột chữ bên trái khai bút “Tao Đàn hội” (騷壇會) thì viết chữ Tao () nghĩa là "phong nhã" thành chữ Tao () có nghĩa "gặp gỡ". Cả hai đều là lỗi sai đồng âm Hán Việt. Lỗi này thường do tra từ điển để viết chữ.\


Mặt ấn có 6 chữ "Tao Đàn hội, Hồng Đức hiệu" đã sai 2 chữ quan trọng. Ảnh: MInh Cương