Thứ Hai, 16 tháng 6, 2014

“Thiên đường Cộng sản “– đến những cái DANH THIẾP cũng bi cầm tù

( Nguồn RFA )

Tô Oanh

Sau một tháng ở Hoa Kỳ, tôi về Việt Nam vào 9:30 PM ngày 20/5/2014. Ra khỏi máy bay, tôi liền bị 10 thanh niên không mặc sắc phục thuộc lưc lượng nào  ( nó giống bụi đời Chợ Lớn thì đúng hơn ) bủa vây và đưa vào phòng xét hỏi. Hành lý bị lục tung, hộ chiếu, visa và điện thoại  đã bị lũ côn đồ cướp ngay khi tôi vừa rời khỏi cầu thang máy bay.
Tưởng mình sẽ yên thân vì mình đã khai hết những gì mà họ muốn hỏi . Biên bản cũng chỉ lâp môt bản và tôi cũng đã ký ( tuy nhiên tôi cũng chẳng cần đọc lại bởi chuyến đi của chúng tôi là công khai, đúng pháp luật ). Laptop và ổ cứng gắn ngoài và 6 cái USB cũng đã đươc các Tin tặc có hạng kiểm tra. Người ta còn lôi đươc cả những văn bản của các chủ cũ chiếc laptop đã xoá cách đây không dưới 5 năm. Anh “ Quảng nổ “ ở Đại hoc bách khoa quả có ích cho ngành an ninh cộng sản. Tôi được phép cho cả các thứ vào trong va ly. Cho đến khi được ra về họ mới gọi lại thu giữ những thứ trên đây gần 2 tuần lễ mới trả ( dĩ nhiên là tiền thuế của dân phải chi cho xăng xe từ Hà Nội lên Bắc Giang để trả tôi )….

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

Điều Trần tại Quốc Hội Hoa Kỳ về Tự do Báo chí

( Nguồn VOA )


Ngày 29/4/2014

Phái đoàn các bloggers, nhà báo độc lập
đến từ Việt Nam:

Nhà báo độc lập Tô Oanh
Blogger Nguyễn Tường Thụy
Phóng viên độc lập Lê Thanh Tùng
Nghệ sĩ Nguyễn Thị Kim Chi
Blogger Nguyễn Đình Hà
Nhà báo độc lập Ngô Nhật Đăng

1. Vấn đề tự do báo chí ở Việt Nam - Nhà báo độc lập Tô Oanh
                                                              Quốc Hội Mỹ ngày 29/4/2014

Tôi là giáo viên đã nghỉ hưu. Trước đây tôi từng tích cực viết bài cho các báo của Nhà nước nhằm phê phán các hiện tượng tiêu cực trong xã hội và góp ý kiến của mình về sách giáo khoa trong trường phổ thông.

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

TỪ BẮC GIANG ĐẾN NEW YORK.

( Nguồn BBC )


Ngô Nhật Đăng

Ông Tô Oanh bị rớt chuyến metro ở New York khi chúng tôi đang trên đường tới trụ sở Liên Hợp Quốc theo một lời mời, tất nhiên có người dừng lại để đợi ông.Cô gái hướng dẫn bảo tôi : “Từ Bắc Giang rơi tõm vào giữa New York cũng khổ đấy anh nhỉ ?”Chà, cám ơn cô “Từ Bắc Giang đến New York”.Cái title quá đắt cho một bài viết về ông Tô Oanh.
Tôi hỏi ông :
-Có bao giờ anh nghĩ đến việc sẽ đặt chân lên đất Mỹ không ?