Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Thơ Hữu Loan


Ngày mai

Khi nắng chiều tắt thở 
Trên hàng cau úa vàng
 
Bóng từng đoàn nạng gỗ
 
Đi kêu trên đường làng
 
Đàn ai
 
Trong chiều tàn
 
Tiếng âm rơi
 
Tan vỡ
 

Có đêm dư hưởng về
 
Xa thẳm
 
Em đến
 
Mồ xưa biếc cỏ vàng
 
Em hiền như chị
 
Mắt ngời xanh lam
 
Em mang trong tóc
 
Nắng thơm hoa ngàn
 
Em là đôi mắt
 
Xưa ngời xanh lam
 
Của chàng lính trẻ
 
Say em hát
 
Ngồi lặng hình dung
 
Mắt một nàng
 
Em là chân mất
 
Là tay mất
 
Của một chàng trai
 
Của một chàng
 
Áo quần loang vết mủ
 
Vết thương nhày
 
Hôi tanh
 
Em đem về giặt giũ
 
Chong đèn
 
Vá thâu canh
 
Mai những người vui
 
Có áo lành
 
Bờ ao vang tiếng cú
 
Một bông hoa
 
Lìa cành
 
Kim chùng
 
Tay rớm máu
 
Long lanh
 
Ngày mai em đi khỏi
 
Ai thương người
 
Thương binh?
 
Rằng:
 
- Em từ đâu lại?
 
Mắt lam màu
 
Xa vời
 
Ngày xưa có
 
Chuyện đẹp
 
Nàng tiên đi
 
Thử người!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét