( Theo lời kể của Liberty - bạn tham
gia BT qua Email )
Trái với thường lệ, đêm qua mình ngủ ngon, đến tận 6h
sáng mới thức giấc. Mình linh cảm cuộc biểu tình hôm nay sẽ thành công, bởi vận
nước đang lâm nguy, chắc chính quyền biết phải dựa vào dân hơn bao giờ hết, nên
họ sẽ không đàn áp tinh thần dân tộc của nhân dân lúc này.
Mình vội ra khỏi nhà từ 7h sáng vì nếu bị chặn ngoài
cổng thì lỡ mất kế hoạch biểu tình.
Đạp xe qua địa điểm tập trung biểu tình để nghe ngóng
tình hình, mình thấy một chiếc sân khấu đã được dựng sẵn ngay tại cửa nhà hát
lớn với băng rôn: “Chương trình ca nhạc NHỊP SỐNG TRẺ”, nhạc xập xình mở hết
cỡ. Tim mình bỗng thấy nhói đau. Hỡi ôi, trong lúc vận nước lâm nguy mà lực
lượng thanh niên nòng cốt giờ được mang ra ru ngủ thế này đây!
Xung quanh khu vực Nhà hát lớn chỗ nào cũng đầy những
công an chìm nổi, mắt cú vọ nhìn người qua lại.
Gọi cho anh T.O thì được biết anh ấy đang ngồi ở vườn
hoa gần bảo tàng lịch sử, nên mình gửi xe rồi ra ngồi cạnh anh ấy. Nghĩ thương T.O, 4h
sáng đã đạp xe từ Bắc Giang về HN tham gia biểu tình, trời rét mướt thế này,
cái xe đạp thì cũ mèm. Anh ấy kể rằng bác Trâm đã bị giữ ở phường, còn bác
Khánh mặc dù “dạt vòm” từ hôm trước nhưng vẫn bị bắt và cũng đang bị giam tại đó,
rằng bác Khánh thật thà cứ thắc mắc là sao đã đi lánh bí mật thế mà chúng vẫn
biết chỗ. Bác ấy không biết rằng vẫn cứ gọi điện thoại thế thì số của bác ấy sẽ
bị định vị và họ dễ dàng tìm ra chỗ “ẩn náu”.
Mình gọi điện cho chị Phương Bích thì chị ấy bảo đang
bị mấy chục công an quản thúc tại nhà. Hôm qua mình rủ chị ấy cùng đi lánh nạn
sang nhà một người bạn vừa mua chưa có người ở. Nhưng chị ấy từ chối, bảo rằng
muốn công khai, đàng hoàng đi biểu tình chứ không phải trốn tránh. Thế là hôm
nay chị ấy phải ngồi nhà, mất một nòng cốt. Nhiều người khác đã đi ẩn
náu từ hôm trước, thế lại may.
8h30 mình bảo anh T.O đi gửi xe đạp, rồi 2 anh em đi ra
phía nhà hát lớn để tập hợp dần. Đến vườn hoa cạnh nhà hát thì mình gặp Lê Anh
Hùng cùng một cháu thanh niên đang đứng đó. Ghế đá bên cạnh cũng có 2 bác người
mình đang ngồi. Mấy người rủ nhau trà trộn vào đám đoàn viên “lề đảng” đang
đứng làm khán giả xem mấy cô mặc quần lưới váy ngắn hở hang hát “Thư tình cuối
mùa thu” trên sân khấu. Chờ thêm người
để đúng 9 giờ là phất cờ và biểu ngữ.
Đã tưởng cái cuộc văn nghệ đó có lợi cho mình vì chúng
không thể ngăn được người đứng xem hát. Nhưng đúng đến 9h thì loa gọi: “Chúng
ta vừa xong phần 1 của chương trình văn nghệ, phần 2 của chương trình còn nhiều
thú vị hơn nữa. Nhưng trong lúc đợi các bạn chuẩn bị cho phần 2 thì chúng tôi
đề nghị các bạn đoàn viên thanh niên chúng ta lên hết cả trên này để hội ý”.
Vậy là theo đúng kịch bản, đám thanh niên đắc thắng nô nức kéo nhau lên phía
sau sân khấu, còn trơ ra mấy biểu tình
viên. Rồi bọn trật tự bắt đầu xua đuổi bọn mình ra khỏi chỗ đó. Đang định bảo
nhau đi vòng quanh để chờ thêm người thì bọn mình nhìn thấy Minh Hằng, Lã Dũng,
và khoảng 20 người nữa đang đứng ở góc đường đối diện nhà hát lớn. Thế là 2
nhóm nhập lại và bắt đầu dương biểu ngữ, cờ, cùng tô to: “Đả đảo TQ xâm lược!”,
“Đả đảo Trung cộng cướp nước”, “Hoàng Sa - Trường Sa - Việt Nam!”. Rồi tiến dần về phía bờ hồ.
Bọn công an còn đông gấp 5 lần những người biểu tình.
Đến đoạn bách hóa Tràng Tiền thì 2 cô dân oan, 2 gương mặt điển hình đã từng
oanh liệt biểu tình năm 2007 nhập vào đoàn. Một cô chống nạng, nhưng một tay
vẫn cố cầm biểu ngữ. Gặp lại các cô ấy mình rất xúc động và phấn khích, nhớ lại
những cuộc biểu tình trước cổng đại sứ quán TQ cuối năm 2007.
Đến đường Tràng Thi, đoạn qua siêu thị Nguyễn Kim thì
màn bắt bớ bắt đầu. Người họ bắt đầu tiên là cháu Phương, Lã Dũng, rồi đến Lê
Anh Hùng. Mình cố kéo Hùng lại, và tiếc cái biểu ngữ nên cố giằng nó ra khỏi
tay bọn chúng, thế là chúng bắt mình lên xe. Thực ra việc bắt bớ này là có sự
chỉ điểm của một tên anh ninh mặc thường phục, nên mỗi khi tay tên này chỉ về
người nào là bọn kia xô nhau chạy về phía người đó, náo loạn và điên cuồng như
một toán cướp giật.
Mình cố ngoái ra cửa xe để hô to: “Đả đảo bắt người
yêu nước”, đồng thời hét to nhắc các bạn
còn chưa bị bắt cứ tiếp tục tuần hành đừng để đứt đoạn, đừng bận tâm đến những
người bị bắt. Chúng bắt tiếp gần 20 người nữa tống lên xe, rồi đóng xầm xe lại.
Cháu Phương tức giận vùng vẫy nên bị mấy tay công an mặc thường phục trong xe
làm nhiệm vụ áp giải người xô đẩy và định hành hung. Chúng còn kiên quyết ngăn
việc chụp ảnh. Thế là mấy biểu tình viên khác xông
vào quát mắng chống lại khiến chúng chột dạ bảo nhau mặc cho mọi
người chụp ảnh. Xe chạy, mình lại đẩy cửa sổ xe, ngoái đầu ra ngoài, tiếp tục
hô đả đảo bọn cướp nước, đả đảo bọn đàn áp người chống TQ. Xe chạy về phía cầu
Chương Dương, hướng tới trại phục hồi nhân phẩm Lộc Hà. Trong xe, mọi người
liên tục nhận được điện thoại ở ngoài để hỏi tên những người bị bắt.
Xe dừng lại, đã đến trại Lộc Hà. Cửa xe vừa mở ra, một
anh trong đoàn nhảy xuống nói với bọn công an lúc nhúc đứng đợi ở đó,
giọng khôi hài: “Lần sau đưa đón người yêu nước thì phải bố trí cái xe tử tế
một chút nhé, xe này vừa cũ vừa hôi nên say quá!”. Mọi người xuống hết khỏi xe
thì lại bắt đầu hô vang: “Đả đảo TQ xâm lược!”, “Đả đảo bè lũ bán nước!”.
Một tay sĩ quan an ninh tiến đến thái độ hách dịch chỉ
vào những người bị bắt:
- Mời các anh các chị vào trong này.
- “Thái độ của
anh thế nào thế, anh hách dịch với ai? Các anh bắt bớ trái phép chúng tôi về
đây, còn chưa xin lỗi chúng tôi các anh đã mất lịch sự thế à?”. Blogger Lê Dũng
lập tức lên tiếng
- “Tôi bảo là
“mời” cơ mà, sao anh lại bảo tôi hách dịch?” tay an ninh cãi.
- “Mời mà chỉ
tay vào mặt thế à? Mà chúng tôi đi biểu tình chứ thiết gì các anh mời về đây.
Các anh đã phá tan cuộc biểu tình của chúng tôi, chúng tôi sẽ kiện các anh”. Một
người khác lên tiếng.
Biết vớ phải đối tượng rắn, tay kia đổi thái độ, dịu
giọng bảo:
- “Chúng tôi là cảnh
sát điều tra, mời các bác vào trong này”.
- “Điều tra thì các
phải đi điều tra bọn bắt bớ trái phép chúng tôi về đây, chứ sao lại ở đây điều
tra chúng tôi? Chúng tôi chỉ thực hiện quyền công dân đã được hiến pháp cho
phép, chỉ đi biểu tình chống giặc ngoại xâm, sao các anh lại bắt chúng tôi, lại
đàn áp chúng tôi, thế thì các anh bắt tay với giặc ngoại xâm à, các anh đích
thị là giặc nội xâm rồi”. Một người lên tiếng đanh thép
Rồi tất cả mọi người lên tiếng. Biết không thể cãi lý,
bọn chúng cũng im luôn.
Mọi người xếp hàng chụp ảnh lưu niệm trước khi vào
gian hội trường giam giữ, và lại tiếp tục hô khẩu hiệu. Cái biểu ngữ “Đả đảo bè
lũ Tập Cận Bình” với hình ảnh Tập Cận Bình vị gạch chéo trên trán, trong lúc xô
đẩy bắt bớ đã bị nhàu nát trong tay anh Trương Dũng, giờ được vuốt thẳng và
trưng dụng để chụp ảnh và thực hiện cuộc biểu tình mini tại đây. Bọn công an
mấy chục tên đứng im nhìn.
Chiếc xe phá sóng điện thoại đỗ ngay cạnh cửa sổ nên
mọi người không thể liên lạc với bên ngoài, nhưng vẫn biết rằng cũng như mọi
khi, đồng đội, những người không bị bắt đã đi thẳng từ chỗ đàn áp biểu tình về
đây để đòi người, và đang ngồi cả ở cổng trại, nên trong lòng ai cũng thấy ấm
áp.
Vào trong hội trường, đoàn lên danh sách những người
bị bắt.
Rồi như mọi khi, bọn chúng lại giở trò tách từng người
đi thẩm vấn, mỗi biểu tình viên một công an, vào một phòng làm việc riêng. Lần
này có kinh nghiệm hơn, mọi người quyết không đi theo bọn chúng, mà kết thành
một khối, “Chúng tôi không làm gì sai, chính các anh bắt chúng tôi về đây là
sai trái, các anh phải xin lỗi và thả chúng tôi ra, chứ chúng tôi chẳng phải
khai báo gì cả. Nếu các anh muốn điều tra thì tự đi mà điều tra. Còn nếu các
anh muốn đối thoại thì cùng đối thoại với tất cả chúng tôi một lúc, và tại đây,
chứ không phải đi đâu cả”. Mọi người cũng đề phòng cả trường hợp bị xé lẻ sẽ dễ
dàng cho chúng trong việc bắt lén rồi hãm hại một ai đó trong nhóm.
Rồi mọi người đồng thanh hát bài: “Anh là ai”, của
nhạc sĩ Việt Khang, người vừa bị kết án 4 năm tù vì sáng tác bài hát này và bài
“Việt Nam
tôi đâu”.
Xin hỏi anh là ai?
Sao bắt tôi tôi làm điều gì sai?
Xin hỏi anh là ai?
Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay?
Xin hỏi anh là ai?
Không cho tôi xuống đường để tỏ bày
Tình yêu quê hương này, dân tộc này đã quá nhiều đắng cay!
Xin hỏi anh ở đâu?
Ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm
Xin hỏi anh ở đâu?
Sao mắng tôi bằng giọng nói dân tôi?
Dân tộc anh ở đâu?
Sao đang tâm làm tay sai cho Tàu?
Để ngàn sau ghi dấu
Bàn tay nào nhuộm đầy máu đồng bào
Tôi không thể ngồi yên
Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng
Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm
Một ngàn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
Để đời sau cháu con tôi làm người
Cội nguồn ở đâu?
Khi thế giới nay đã không còn Việt Nam.
Sao bắt tôi tôi làm điều gì sai?
Xin hỏi anh là ai?
Sao đánh tôi chẳng một chút nương tay?
Xin hỏi anh là ai?
Không cho tôi xuống đường để tỏ bày
Tình yêu quê hương này, dân tộc này đã quá nhiều đắng cay!
Xin hỏi anh ở đâu?
Ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm
Xin hỏi anh ở đâu?
Sao mắng tôi bằng giọng nói dân tôi?
Dân tộc anh ở đâu?
Sao đang tâm làm tay sai cho Tàu?
Để ngàn sau ghi dấu
Bàn tay nào nhuộm đầy máu đồng bào
Tôi không thể ngồi yên
Khi nước Việt Nam đang ngã nghiêng
Dân tộc tôi sắp phải đắm chìm
Một ngàn năm hay triền miên tăm tối
Tôi không thể ngồi yên
Để đời sau cháu con tôi làm người
Cội nguồn ở đâu?
Khi thế giới nay đã không còn Việt Nam.
Mấy chục tay công an im lặng đứng nhìn. Rồi tay sĩ
quan bảo: “Thôi thì các bác cứ tạm ở đây đã”. Mọi người vỗ tay hoan nghênh thái
độ hòa hoãn của hắn.
Tin nghe được lúc chưa bị phá sóng điện thoại khiến
mình vừa vui lại vừa buồn. Vui vì đầu Sài Gòn đã tổ chức được buổi mít tinh,
còn tin buồn là cuộc tuần hành ở Hà Nội đã bị dập tắt từ lúc bọn mình bị bắt
đi.
Bữa trưa được chúng mang đến với những xuất cơm
hộp. Lần này bọn chúng cũng có "kinh nghiệm gọi cơm tù" hơn những lần
trước, cơm và thức ăn để riêng ở hai hộp chứ không để lẫn như những lần trước.
Mỗi người một ý, người thì bảo không ăn, người bảo nên ăn. Mình đứng dậy nói:
- “Tôi xin kể mẩu chuyện về nữ anh hùng Phan Thị Ràng,
nguyên mẫu của nhân vật chị Sứ trong tác phẩm Hòn Đất của nhà văn Anh Đức. Nhân
dân ở Hòn Đất kể lại rằng, chị Ràng khi bị bắt và tra tấn man rợ như vậy, nhưng
ngơi mỗi trận đòn khi chúng mang cơm đến chị vẫn cố gắng ăn bằng hết, chị bảo
rằng: “Ăn để lấy sức còn chịu đòn, và chiến đấu””. Chúng ta nên ăn để giữ sức”.
Mọi người dần đứng dậy đem cơm về ăn, vừa ăn vừa tán
chuyện râm ran.
- “Tôi cũng nghĩ rằng hạt gạo này là của đồng bào
mình trồng ra, bát cơm này là của đồng bào mình nấu lên, (vì chúng mua ở hàng
cơm bên đường), tiền mua cơm này là tiền đóng thuế của mình, vậy thì sao chúng
ta không ăn nhỉ? Hãy ăn để còn lấy sức đấu tranh, có thể tối nay chúng thả chúng
ta ra, nhưng cũng có thể chúng giam giữ lâu”. Mình nói thêm.
Lê Dũng nói đùa:
- Ai
ăn thì ăn chứ tôi không ăn, nhỡ nó bỏ thuốc lú vào thì ai chịu trách nhiệm. Như
bà Hạnh đây về nhà cứ ngơ ngơ đi qua cổng cũng chẳng biết nhà ở đâu ấy chứ.
- “Chết
rồi, anh Dũng vừa nói câu gì tôi nghe xong đã quên luôn”. Việt Hưng đang ngồi
ăn, ngẩng lên nói đùa.
- “Thấy
chưa, thuốc ngấm rồi”. Lê Dũng reo lên, khiến mọi người cười ồ.
Một anh vừa ăn vừa nói oang oang:
- “Tàu
nó mà chiếm được nước ta thì nó sẽ đem những thằng chủ chương bán nước ra bắn
trước tiên, vì đã bán nước mình thì sẽ có ngày bán nước nó. Chẳng thằng nào dại
gì sử dụng kẻ phản quốc. Bài học Trần Ích Tắc còn sờ sờ ra đấy!”.
Rồi quay sang bọn công an vẫn đứng canh gác xung
quanh, anh ấy bảo:
- “Chúng
mày tưởng tàu nó sang thì nó trả lương chúng mày đấy hẳn, đã là kẻ phản bội dân
tộc thì chúng nó cũng chẳng dùng đâu, chúng mày đừng có mà dại”.
Mấy tay công an ngồi im.
Ăn trưa xong, mọi người yêu cầu tăm, rồi đòi ra ngoài
rửa tay, mấy tay công an canh cửa không được phép cho ra nên đành đi bê nước
về, và mang tăm đến. Anh Gốc Sậy còn đòi cả trà nóng, nhưng cái này thì chúng
không tìm được nên đành thôi.
Bỗng con chó tây của trại lừng lững đi vào. Thật lạ,
toàn là người mới, nhưng con chó không hề tỏ ra dữ tợn, nó vẫy đuôi mừng rỡ, và
ra sức liếm tay liếm chân từng người, cứ như là lâu ngày mới được gặp lại chủ.
Anh Tường Thụy bảo:
- Mọi
người thấy không, giống chó rất khôn, biết là toàn người tử tế nên nó mới tình
cảm thế, chứ mà là kẻ ác, hoặc kẻ đầu trộm đuôi cướp thì nó đã sủa đã cắn ngay.
Đang ngồi tranh luận chuyện thời sự thì lại mấy chục
tay công an mặc sắc phục rầm rập đi vào. Mọi người lập tức nắm chặt tay nhau để
chống lại việc bị xé lẻ. Tay sĩ quan lại tiến
lên yêu cầu mỗi người đi theo một công an. Chắc chúng đã nhận được chỉ thị của
cấp trên. Tất cả đoàn lại lên tiếng quyết liệt phản đối. Thuyết phục không
được, chúng dùng sức lực co kéo, mọi người cũng la ó và ra sức kéo nhau lại.
Cuộc giằng co xô xát lúc này còn quyết liệt hơn nhiều so với lúc bắt
bớ trong đoàn biểu tình.
Vì lực lượng không cân xứng, 1 bên là hơn 20 người cả
già cả trẻ, nam, nữ, co kéo với 1 bên là hơn 50 tay công an trẻ lực lưỡng, nên
cuối cùng chúng cũng lôi được cháu Phương, và 2 cháu sinh viên nam và nữ khác
đi. Nhìn qua cửa sổ, mình xót xa thấy bọn chúng mấy đứa xốc nách cháu Phương
lôi đi. 2 cánh tay Phương gồng lên vạm vỡ, miệng gào thét quát mắng.
Mọi người giở danh sách ra điểm danh lại thì thấy
thiếu mất 5 người, chúng đã lôi đi cả anh Trương Dũng và Lê Dũng. Trước đó mọi
người đã thống nhất phương án nếu bị chúng lôi đi thì nhất quyết không hợp tác,
không ký tên hoặc lăn tay vào bất cứ văn bản nào.
30’ sau thấy chúng đưa Phương đi qua cửa sổ, lần này
thì không xốc nách mà 4 tên đi 2 bên, Loáng thoáng nghe như Phương bảo là đi
lăn tay, (nhưng lúc về thì Phương kể là bị mấy thằng xông vào đè tay ép lăn,
nhưng Phương kiên quyết nắm chặt tay lại nên chúng đã không thể làm gì).
Rồi chúng quay lại, đưa tiếp đi Dũng Aduku, anh Gốc
Sậy, chị Dương Thị Xuân...., lần lượt.
Còn lại mình, anh Tường Thụy, Ngô Nhật Đăng. 2 nữ công
an tiến về phía mình, cố làm ra vẻ nhẹ nhàng: “Cháu mời cô đi với cháu”.
Mình bước đi sau khi chào anh Thụy và anh Đăng
bằng một câu thơ trong bài “Sóng Côn Đảo” của nhà thơ Anh Ngọc: “Các đồng chí ở
lại, tôi đi Hàng Dương!”. (Câu chào của những tử tù trước khi bị đưa đi bắn.
Hàng Dương là tên nghĩa trang nơi chôn các tử tù Côn Đảo).
Trên đường đi mình nói
cương quyết:
- Cưỡng
ép tôi thì tôi phải đi, nhưng nói trước tôi sẽ không khai gì hết, vì ngoài cái
mục đích đi biểu tình chống Trung Quốc ra tôi chẳng có gì phải khai. Đặc biệt,
tôi thừa tuổi và tư cách pháp nhân để tự chịu trách nhiệm với hành động của
mình, đừng xúc phạm bố mẹ, anh chị em, và chồng con tôi bằng cách ghi chép hay
bắt tôi phải khai tên tuổi của họ!”.
- Cô cứ yên tâm, cô
đã yêu cầu thế thì chúng cháu làm đúng như thế.
Chúng đưa mình vào phòng có Dũng Aduku đang ngồi. Mình
thấy nét mặt Dũng đã dịu đi nhiều, và còn nói đùa với cô bé công an. Chúng bảo
mình lấy đồ đạc trong balo ra để kiểm tra. “Các người có lục lọi đến sáng mai
cũng chẳng thấy vật gì sai phạm trong đó đâu”, mình thủng thẳng.
Chúng lại đưa anh Gốc Sậy ở đâu vào để kiểm tra túi
quần túi áo. Anh Sậy lại được thể tương những câu khôi hài. Mình tranh thủ chất
vấn bọn chúng về thái độ nhu nhược của chính phủ trước sự gây hấn của TQ. Cháu
công an nữ bảo:
- Vì chính
sách của đảng ta là hòa bình cô ạ.
- Thế sao
trước kia đánh Mĩ lại không chủ trương thế, mà lại để chết cả chục triệu dân
cho cuộc chiến ấy? Giờ nó cứ đánh mà mình lại cứ im lặng “hòa bình” khác gì là
đầu hàng đâu.”. Mình dồn.
- Tàu nó mạnh
nên mình phải có biện pháp khác cô ạ.
- Thế Mĩ không mạnh à? Ngày
xưa tổ tiên ta đơn thương độc mã mà còn không sợ tàu, còn đánh thắng được nó.
Nay mình có cả thế giới đứng về phía mình sao phải sợ?”.
Đuối lý, mấy cô công an đành bảo:
- “Chúng
cháu không biết đâu, chúng cháu chỉ biết thi hành lệnh cấp trên thôi”.
- Các
cháu tưởng chúng tôi đi thế này là đấu tranh cho chúng tôi à? Lẽ ra hôm nay
chúng tôi thoải mái ở nhà nghỉ ngơi ngày chủ nhật, thế mà phải ra đường hò hét,
lại còn bị đày ải về đây, là vì ai? Vì dân tộc mình, trong đó có cả quyền lợi
của các cháu đấy!
- Thì
chúng cháu cũng khổ chứ cô, lẽ ra hôm nay được nghỉ mà chúng cháu phải ở đây từ
sáng đến giờ. Cháu còn đang tức sữa vì từ sáng tới giờ chưa cho con bú được
đây.
- Các
cháu ở đây là làm nhiệm vụ để được hưởng lương và thù lao cho việc đó, còn
chúng tôi thì hoàn toàn là hi sinh và tự nguyện, chẳng được gì cho cá nhân mình
mà còn bị đày đọa. Các cháu đừng tưởng thời thế cứ mãi thế này, Chỉ trước đó
vài ngày thôi ai mà ngờ được chính quyên độc tài ở Liên Xô và Đức sụp đổ nhanh
thế. Các cháu cứ hành hạ nhân dân đi, rồi thời thế đổi dời sẽ có ngày hối không
kịp đấy, như bọn ác ôn ngụy quân ngụy quyền ngày xưa sau giải phóng thế nào thì
chắc các cháu biết rồi đấy. Họ còn có Mĩ cho sang tị nạn chứ Trung Quốc nó mà
cho tị nạn mới là chuyện lạ.
- Vâng, chúng
cháu sẽ đối xử với các cô các bác thế nào để vẫn hoàn thành được nhiệm vụ của
chúng cháu mà ra ngoài cô cháu gặp nhau vẫn vui vẻ chào hỏi.
Mình quyết không khai, không ký, nhưng đến lúc lăn tay
thì mình bị quả lừa to. Chúng đưa ra một tập các tờ lăn tay của từng người
trong đoàn, rằng mọi người đã lăn tay hết rồi, giờ cô lăn tay giúp bọn cháu.
Mình nhìn thấy tên chị Xuân, và mấy người nữa, nên mình lưỡng lự làm theo
chúng. Lúc gặp mọi người mới biết là mình bị lừa, và mấy người nữa cũng bị lừa
như mình. Đó là dấu vân tay của ai đó chứ không phải của người nhà mình, chị
Xuân chìa bàn tay lúc gặp mình, để cho thấy tay chị ấy không có dấu mực. Chị ấy
đã kiên quyết không chịu lăn tay, và chúng cũng phải chịu.
Chúng yêu cầu mình ra khỏi cổng, 2 nữ công an kèm 2
bên, nhưng mình kiên quyết không chịu ra chừng nào chưa nhìn thấy những người
khác được thả, nhất là cháu Phương và Lê Dũng, hai
người bị để ý nhất đoàn. 2 cô này lại cố thuyết phục:
- Cô yên tâm, chúng
cháu làm gì có chức năng giam giữ người. Các anh ấy đều đã ra trước cô rồi,
chúng cháu cam đoan đấy.
Mình bước ra cổng trong ánh mắt hân hoan trìu mến của
đồng đội. Cụ Lê Hiền Đức, giáo sư Ngô Đức Thọ cũng ở đó cùng mọi người.
Kể ra thì những người không bị bắt, mà đi đòi người, còn
khổ sở vất vả hơn người bị bắt. Bởi người bị bắt nhốt trong hội trường có mái
nhà, có ghế ngồi, có cơm ăn nước uống,
và đặc biệt có nhà vệ sinh. Còn người ở ngoài thì phải vạ vật bên lề đường cả
ngày trời bụi bặm, không cơm ăn nước uống, không ghế ngồi, vì tất cả các hàng
quán quanh đó đều bị ra lệnh đóng cửa và xua đuổi người ngồi nhờ ngoài cửa. Muốn
đi vệ sinh cũng chẳng có chỗ, mùa hè thì nóng bức, mùa đông thì giá lạnh. Vì
thế lúc chưa bị phá sóng điện thoại mình cố nhắn chị Hiền Giang bảo mọi người cứ về nhà rồi
chiều hãy đi đòi người vì đằng nào chúng cũng không thả ngay đâu. Nhưng chị ấy
bảo là mọi người đã đang trên đường sang Lộc Hà rồi. Mình thấy xót ruột thương
mọi người quá, lại một ngày vạ vật bên lề đường.
Người ra sau cùng là bác cựu đại tá và anh Tường Thụy.
Nghe anh Ngô Nhật Đăng kể là khi chúng đến thì anh Tường Thụy nhất định không
chịu đứng dậy, nên mấy thằng phải khênh anh ấy lên. Đi được mấy bước thì anh
Nhật Đăng dọa: “Bác ấy là thương binh sọ não đấy, chúng mày không cẩn
thận bác ấy mà bị sao thì chúng mày chết”. Một tên ra lệnh: “Khênh 2 chân
lên!”. Thế là anh Tường Thụy được chuyển từ khênh sang kiệu.
Anh Trương Dũng đã được ra trước mình, nhưng lúc đấu
tranh ngoài cổng để đòi nốt anh Thụy thì lại bị chúng bắt vào. Thế là mọi người
lại biểu tình đòi anh Dũng gần 2 tiếng đồng hồ, đến tận tối. Khi mọi người
hô “Yêu cầu thả người”, cụ Đức bảo: “Phải hô là “Yêu cầu trả người”, chứ hô thả
người hóa ra mình sai à”. Vậy là tiếng hô “Trả người” lại vang lên không ngớt.
Mình, chị Phương Bích, chị Dương Thị Xuân, và anh Ngô
Nhật Đăng về nhờ ô tô của một cậu có cái nick name rất khó nhớ, chỉ biết cậu ấy
là người thổi kèn hay đi bên cạnh bác Trí Hải kéo violon trong đoàn biểu tình.
Trên đường về, một người bạn trong Sài Gòn gọi điện
bảo: “Hôm nay SG làm gì có biểu tình mà cậu bảo tớ tham gia? Chỉ thấy công an
bảo bắt được 12 thằng thanh niên nhận tiền của bọn phản động để ra nhà hát lớn
thành phố kích động lật đổ chính quyền”. Chết rồi, bạn tôi lại trúng kế bôi nhọ
cùa chính quyền, đó là chiêu thức muôn thuở của họ khiến bao người dân bị lừa
và có cái nhìn méo mó về những người tranh đấu.
Mình xuống xe ở nhà hát lớn và đi bộ vào chỗ lấy xe đạp.
Hai chị trông xe cứ thắc mắc là sao đi biểu tình chống TQ có lợi cho đất nước
mà họ lại bắt giữ. Mình bảo rằng chỉ có bắt tay với TQ thì họ mới đàn áp bắt bớ
những người chống lại TQ, coi những người chống TQ là chống lại chính họ. Khi
mình đi rồi các chị ấy vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Lúc này đây tâm hồn mình tràn ngập một nỗi thất vọng
khôn tả, thất vọng về việc chính quyền làm ngơ cho giặc cướp nước còn ít hơn
thất vọng về sự vô cảm của nhân dân. Một sự kiện quan trọng đến vận mệnh của tổ
quốc như thế mà chỉ vẻn vẹn khoảng 100 người xuống đường, còn toàn Hà Nội ngủ
yên không cần biết, không cần quan tâm đến việc mất biển, mất đất. Nhân dân
mình cũng không cần đất nước nữa rồi, chính phủ ôm hôn bọn cướp nước, dân vỗ
tay đồng tình hoặc mặc kệ. Vậy thì mất nước thật rồi, mình còn đấu tranh, còn
đòi làm gì nhỉ, khi mà toàn dân đã chấp nhận làm nô lệ cho kẻ thù truyền kiếp 4000
năm của dân tộc.
Than ôi!!!
Sáng chủ nhật,
thấy tên mình trong danh sách biểu tình viên bị băt, trong khi ông xã vẫn bình
thản ngồi quán nước, một bác cao niên đã viết tặng mấy câu thơ:
Nam nhi
thua chí đàn bà
Vợ đi tranh đấu, chồng ra quán
ngồi
Tinh thần yêu nước đâu rồi?
Hãy mau thức tỉnh mọi người tham
gia
Chống Tàu, bảo vệ quốc gia
Giữ gìn bờ cõi ông cha ngàn đời
Đứng dậy đi! Đứng lên thôi!
Mặc cho bè lũ nhà ngươi ươn hèn
Lịch sử chỉ mặt đặt tên
Những quân phản nước đớn hèn thời
nay!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét